"Này các con, có thể cho bọn ta mượn xe trượt một lúc không?" Nói rồi các ông bố ngồi lên xe trượt. Và họ trượt xe xuống đồi. Chúng tớ đợi. Nhưng khi quay lên, họ lại muốn mượn xe trượt tiếp bởi vì đi xe trượt như thế thú vị quá. Quả thật, ai mà nghĩ người lớn lại trẻ con như thế chứ! Lần nọ Lasse hỏi tại sao bố mẹ tớ lại chọn sinh con gái - anh ấy không hiểu. Anh nói thà có chín đứa con trai, cùng với Lasse và Bosse, còn hơn, để cả nhà thành lập một đội bóng. Nhưng mẹ tớ bảo: "Mẹ hạnh phúc vì có một cô con gái bé bỏng. Chín đứa con trai? Hai thằng quỷ như các con là đủ lắm rồi." * "Chúng cháu hát cho cụ nghe nhé, cụ Kristin?" Tớ nói. "Hát ư? Tại sao?" Cụ Kristin ngạc nhiên. "Để làm cụ vui," Anna trả lời. "Ô, được thôi. Nếu thích các cháu cứ hát đi," cụ Kristin nói. Vậy là chúng tớ bắt đầu hát bài Ngài Thị trưởng để tiếng hát vang khắp lều cụ. Sau đó chúng tớ hát bài Ngọn gió phương Bắc lạnh căm, gồm bảy đoạn. Chúng tớ chưa thấy cụ Kristin vui hơn so với lúc chúng tớ bắt đầu hát. Đó là lí do hai đứa chọn tiếp bài Tạm biệt Cha yêu, bài Cây liễu tơ say ngủ, rồi cả bài Lêu câu đơn sơ và mấy điệu hất nữa, nhưng tất cả đều chẳng làm cụ Kristin vui hơn. Anna và tớ bắt đầu khản giọng, nhưng hai đứa sẽ không dừng lại cho tới khi làm cụ Kristin vui hơn, dù việc đó khó quá đi mất. Chúng tớ sắp sửa hát bài Nơi ấy không còn Thần Chết thì cụ Kristin gượng dậy khỏi giường và bảo: "Cứ hát đi, hai cháu, muốn hát bao nhiêu tùy thích! Ta đi ra ngoài một lát.."