EM LÀ NGƯỜI SỐNG,TÔI LÀ NGƯỜI CHẾT, THẾ GIỚI ĐÔI LÚC LẠI ĐẢO NGƯỢC
Tác giả: Zeromani, Minh hoạ: Junsui
Quà tặng: BookmarkEm là người sống,tôi là người chết, thế giới đôi lúc lại đảo ngược là tác phẩm đầu tay của tácgiả Zeromani, được vẽ minh hoạ bởi hoạ sĩ Junsui, đã xuất sắc giành giải nhấtShogakukan Award lần thứ 14 hạng mục light novel. Tác phẩm sau đấy cũng được xuấtbản dưới dạng light novel do Gagaga Bunko phát hành.
Câu chuyện lấy bối cảnh về một thế giới giả tưởng.Lơ lửng giữa bầu trời xanh thẫm là một chiếc đồng hồ thế giới khổng lồ có hìnhdạng như một chiếc đồng hồ cát, nắm vai trò phân ranh giữa thiên ngục và địa đường.Thiên ngục là vương quốc của những người sống, nằm phía trên của đồng hồ thế giới,xa tít tận đường chân trời. Địa đường lại là nơi mà những người chết cư ngụ, đấylà một khoảng không gian rộng mênh mông nhưng ảm đạm và nhạt nhoà, chỉ toàn samạc và những khối tam giác độc một màu. Cứ cách một chu kỳ, chiếc đồng hồ thếgiới sẽ đảo chiều trọng lực giữa hai thế giới, hoặc những vật dụng trên thiênngục sẽ bị đổ xuống địa đường, hoặc những thứ bị vứt bỏ tại địa đường sẽ bị hútlên thiên ngục.
Tôi là một người chết, sống tại địa đường. Vàomột ngày trọng lực của địa đường thắng thế thiên ngục, tôi đã gặp một cô gáirơi xuống từ thiên ngục. Ngay từ khoảnh khắc chạm mắt đầu tiên, tôi đã yêu nàngmất rồi.
Cô ấy tên là Phi, tôi tên là Dead. Nàng là ngườisống, còn tôi là người chết. Bởi vậy, tình yêu ấy không thể đơm hoa kết trái.Nhưng dù vậy, bầu trời hôm nay vẫn thật rực sáng!
Cho đến ngày “trời đất nghịch đảo” tiếp theokhi lực hấp dẫn giữa hai thế giới đảo ngược, tôi quyết bảo vệ cô ấy khỏi đámzombie ở địa đường, và rồi có thể nói lời “tạm biệt” với cô ấy một cách đườnghoàng.
Câu chuyện đầy tương khắc của chúng tôi, rồiđây sẽ rung chuyển cả thế giới!
Mục lục:
Thiên thần gãy cánh
Người hùng nói lắp
Xin chào, thế giới người chết
Vòng xoay ký ức
Người tình của gã xác sống
Dead dối trá
Địa đường, thiên ngục và Dead
Thông tin tác giả:
Zeromani
Tôi thích buổi tối. Mùa hè cũng thế.
Có lẽ khi nào đó, tôi cũng sẽ thích được cả buổi sángvà mùa đông.
Thế rồi, tôi sẽ trở nên yêu thích được tất cả và trởthành một người không khiếm khuyết.
Junsui
Tôi nghe đồn rằng sữa NhậtBản rất ngon, tôi muốn uống thử quá…!
Trích đoạn sách:
Từ trên bầu trời, một thiếu nữ đang rơixuống.
Cánh tay phải đang giơ lên của tôi đã gồnghết sức. Nhưng trọng lực vẫn cứ dồn thêm.
“Á á á á á á á á á…”
Một tiếng “bốp” chát búa vang lên, theosau cú tát trời giáng. Thế giới trong mắt tôi đảo điên một vòng. Và ngay thờiđiểm đầu tôi nằm lăn lóc trên mặt đất, thì tôi đã… phải lòng nàng mất rồi.
Một cách chậm rãi, người con gái đang đứngdậy vuông góc với thế giới kia, trong ánh mắt tôi, tưởng như một sự thần kỳ bí ẩncủa trần thế vậy.
Lăn lông lốc, chấn động, xoay vòng. Giữacái thế giới đảo điên đó là một thiếu nữ đang đứng lên đằng kia.
Mái tóc vàng bồng bềnh tựa như không khínhẹ nhành ve vuốt trên lưng. Dưới bờ vai mảnh khảnh, bên trong chiếc áo sơ mimàu hồng, nổi bật đường nét của đôi gò bồng vừa chín tới. Còn thứ che đậy sauchiếc váy ngắn đang được giữ chặt bởi những ngón tay mảnh mai kia là một cặpđùi săn chắc, gọn gàng. Trên một chút là chiếc quần lót màu pastel được điểmxuyến bằng những dải ren mỏng.
Thật khó tránh khỏi bị hấp dẫn bởi một sứcquyến rũ lạ thường ẩn giấu sau bộ trang phục có vẻ trẻ con kia.
“… Đẹp quá.”
Nằm lăn lóc giữa hai chân cô ấy, tôi thốtlên đầy ngưỡng mộ.
Nhưng chỉ trong khoảng khắc, cánh cổngcám dỗ đầy ngọt ngào khép chặt và đầu của tôi bị một chiếc giày sneaker giẫmliên hồi.
“Á á á á á á á á á á á….”
Hai lần. Ba lần. Sáu lần. Mười lần.
Đầu tôi bị đạp nảy lên bật xuống như mộtnhịp điệu, và trong khoảng khắc, đầu tôi nảy đến chiều cao ngang tầm mắt cô ấy.
Đôi môi căng mọng. Làn da sáng bóng. Đôimắt xanh lấp ló dưới hàng tóc mái. Đó là một cô gái xinh đẹp đến nỗi khiến nhữngmạch máu đã thối rữa của tôi phải sôi lên. Mắt tôi và cả trái tim tôi nữa, đã bịđóng chặt vào nàng mất rồi.
“…Xin chào-”
Tôi nói, đồng thời cách đầu tôi tầm mộtmét, cơ thể tôi đang cố gắng chào hỏi và chìa tay ra một cách thân thiện.
“Á á á á á á á á á á á…”
Tôi bị ném thẳng về phía bên phải. Đầutôi lại một lần nữa bị thổi bay, và va vào chiếc scooter màu bạc đang đậu gầnđó.
“Hự…”
Não tôi chấn động, rung lắc. Mắt tôi đảotròn, chớp chớp. Tôi cố gắng di chuyển phần thân của mình.
Một cách từ từ, chân tôi đi đến chỗ đầutôi, rồi tôi dùng hai tay nhấc đầu tôi dậy, vặn lại vào cổ.
Hợp thể hoàn thành.
Tôi dùng ngón tay chạm nhẹ vào cằm, rồiquay nửa vòng, chỉnh lại cái đầu đang bị ngược về đúng vị trí.
Đến khi hướng thẳng đàng hoàng về phíacô gái, tôi cất tiếng.
“Chào buổi tối.”
“Tránh xa ta ra, tên zombie kia.”
Pặc. Túi tote đang đeo trên tay cô gáivung mạnh. Tôi bối rối và cố đỡ lấy, khiến cánh tay vốn rất dễ đứt của tôi bị cắtrời và đập mạnh xuống đất.
“Xin cô hãy bình tĩnh!”
Tôi giơ cánh tay còn lại lên, cố ra hiệurằng mình không có ý đồ thù địch.
Dưới đất, từ vết rách trên cánh tay đã đứtlìa của tôi chảy ra thứ máu xanh lam, đặc quánh như bùn.
“Tránh xa ra, đồ ghê tởm! Nguy hiểm lắm!Ta giết ngươi đấy!”
Cô gái xem chừng cực kỳ hoảng loạn. Nhữnglời tôi nói có vẻ không tác dụng gì.
Cô ấy vung cái túi liên hồi, vừa vung vẩyvừa la hét với vẻ mặt như chực khóc. Tựa như đang khiếp sợ điều gì đó.
“…”
Là điều gì nhỉ? Tại sao lại như vậy? Vàrồi tôi buộc phải hiểu ra. Còn gì khác ở đây nữa.
… Thứ đó chính là tôi.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi, sợ hãi vàcố gắng tránh xa tôi.
Cũng phải thôi. Vì đối với cô ấy, tôi làmột zombie cơ mà.
Zombie là những kẻ ăn thịt người. Chínhvì vậy, con người sợ hãi zombie.
Chính vì vậy, chúng tôi không thể hòa hợp.
Mối tình đầu của tôi vốn đã bị xét nátngay từ trước khi tôi phải lòng cô ấy.
“…”
Vào những thời điểm như bây giờ, tôi thậtcăm ghét cái cơ thể đến nước mắt cũng không nhỏ được một giọt này.
Tôi rũ cả đầu và vai xuống, thất vọng.
Trên mặt đất phẳng phiu nơi chúng tôi đứng,phản chiếu ánh sáng hằng ha vô số những vì sao xa xăm đang lấp lánh trên bầu trời.Tựa như thể, chúng đang khóc thương thay cho số phận của tôi vậy.
… Hôm nay đủ tổn thương rồi. Nhanh vềnhà rồi ngồi bó gối trong góc tối căn phòng thôi.
Nghĩ vậy, tôi đành quành gót lại. Nhưngvừa làm thế thì xuất hiện trước mặt tôi là hai “đồng loại”.
Da chúng trắng xanh nhợt nhạt. Tròng mắtchúng đảo điên liên hồi, miệng mở to chảy dãi. Thứ thốt lên từ cái miệng đókhông phải là ngôn từ mà là những tiếng rên rỉ.
“Hừ…, hà…”
Hai tay chúng đưa ra, vung vẩy về phíatrước.
Chân chúng loạng choạng bước tới, giẫmlên cánh tay bị đứt lìa khi nãy của tôi.
“Á á á á á á á á á á…”
Cô gái kêu khóc thảm thiết, trong khihai tên zombie kia đang tiến đến ngày càng gần.
Cô gái vung chiếc túi chống trả, nhưng bấtchấp một phần thân thể chúng bị đánh rớt, chúng vẫn không hề chùn chân. Chúnghá to miệng, tiến ngày càng sát đến cô gái để được thưởng thức thứ thịt ngườimà chúng thèm khát.
Cứ thế này cô ấy sẽ bị ăn mất thôi, thửhỏi làm sao tôi có thể đứng im mà nhìn cho được?
“Ê, đằng này…”
Tôi lập tức chen vào giữa hai tên kia vàtóm lấy tay cô gái.
Chân tôi di chuyển nhanh chóng, khôngchút do dự để kéo cô ấy tránh xa khỏi hai tên kia.
Tuy nhiên, tay tôi nhanh chóng bị gạtra. Người làm việc đó, không ai khác, chính là cô gái đó.
“Á á á á á, đừng đụng vào ta!”
Rốt cuộc thì việc bị cái cơ thể người chếtcủa tôi sờ vào thì khó chịu đến cỡ nào vậy?
Phải chăng vì cái sự cứng đờ và lạnh lẽokhác thường này mà sinh vật có sự sống như cô ấy khi chạm vào sẽ nảy sinh ác cảmchăng?
Tuy nhiên, dù có như vậy thật thì đâycũng không phải lúc để quan tâm chuyện đó.
“…”
Đôi mắt ngấn lệ của cô ấy run rẩy sợhãi.
Và đôi mắt ấy đang phải chứng kiến cảnhmột cánh tay mới nhú mầm từ vết cắt trên cánh tay đã bị đánh đứt lìa khi nãy củatôi.
“Hức…”
Cô gái định thốt lên gì đó, nhưng cổ họngcô ấy nghẹn lại, cứng đặc. Cô ấy lại một lần nữa giựt tay mình lại.
Cái ánh mắt phản chiếu hình hài tôi mởto hoảng hốt. Hơi thở của cô ấy cũng dường như ngưng lại.
Tôi ưỡn cằm, há miệng to đến nỗi toạc cảmá và hét lên to nhất có thể, kèm theo một tiếng rên ớn lạnh.
“Ư ư ư ư, A a a a a a a a a a a…!”
Hơi thở lạnh lẽo của tôi phả vào má cô ấy.
“Á á á á á á!? Á á á á á….”
Vừa dứt tiếng, mắt cô ấy trợn trắng vàngất đi. Xem ra nỗi sợ của cô ấy đã vượt quá điểm giới hạn.
“Hây, dô.”
Tôi dùng hai tay bế cô gái giờ đây đã bấttỉnh lên.
Cánh tay khá dễ đứt rời này của tôi xemra vẫn đủ để chịu được sức nặng của cô gái.
“A-, Ư-!”
Tôi né nhẹ một “đồng loại” và chạy vềphía chiếc xe scooter.
Tôi nghĩ ai đó mà từ ngoài nhìn vào thìcảnh tượng hiện tại trông hệt như một cuộc chạy đua mà chẳng ai có động lực thiđấu.
Tôi đưa cô ấy lên chiếc xe scooter, rồingồi phía sau, đặt cô ấy dựa vào người tôi cho khỏi ngã.
Bất chấp khớp cánh tay phải xơ cứng vàkhá khó cử động, tôi vặn hết ga, phóng chiếc xe với tốc độ 60km/h. Mảnh đấthoang vắng bỗng ngập tràn tiếng động cơ. Và thế là tôi đã bắt cóc một cô gáirơi xuống từ phía kia của bầu trời. Dẫu biết rằng chực chờ ở đoạn cuối của chuyệntình này chỉ là một tấn bi kịch.
Tính từ lần cuối chiếc Đồng hồ thế giớitreo lơ lửng trên bầu trời đảo ngược, đây là đêm trường vĩnh hằng thứ tám.
(Còn nữa)